*~Falling Star~*
Người Thường
Age : 28
Registration date : 2008-09-19
Tổng số bài gửi : 15
Come From : V.Piz's Clan
Yar Job : Vampire
Humor :
|
Subject: NHỮNG NGÀY CUỐI CÙNG [ Vampire Fiction ] Fri Oct 02, 2009 6:39 am |
|
|
NHỮNG NGÀY CUỐI CÙNG
Tác giả : *~Faliing Star~* [V.Piz’s Clan] Thể loại : tình cảm 30%, kinh dị 18%, thần thoại ( hoang đường ) 17%, bi kịch 30%, 7% còn lại chưa xác định. Rating : T Status : Đang viết dở Warning : Cổ “em” đây ạ , chém thoải mái. Fiction đầu tiên nên chả ra cái gì . ( Nhưng mà làm ơn “thoải mái” có mức độ nhá. Thoải mái một cách chân thành, chứ không phải là com ment cho có lệ rồi khăn gói đi câu bài tiếp đâu ạ. Muốn câu thì câu ở chỗ khác ý, mình không phải con cá ) Giới thiệu : Câu chuyện tình bi thảm giữa con người và vampire. Kẻ sát nhân liệu có thể yêu chính con mồi của mình ?
Tình yêu…luôn đi kèm bất hạnh Đau khổ…liệu có được gì không? Ra đi…có phải là giải pháp ? Vĩnh biệt…ôi người ta yêu thương!
Sao những đau khổ luôn giáng lên tình yêu? Ôi sự bất công của Thượng Đế . Sự ra đi diễn ra quá sớm, quá đau đớn và bất ngờ…Những khát vọng còn dang dở…Tại sao ?
Character :
Carin Jolice ( Nữ chính ) : Một người con gái xinh đẹp , nàng mang trong mình căn bệnh ung thư máu giai đoạn cuối. Jaspire Micth ( Nam chính ) : Chàng trai có vẻ đẹp thần thánh nhưng mang trong mình dòng máu tượng trưng cho quỷ dữ : Ma cà rồng
Các nhân vật phụ khác sẽ tự xuất hiện trong truyện
Mở đầu : Đêm đầu tiên – cuộc gặp gỡ bất ngờ Năm tháng … Bốn tháng … Và ba tuần …
Tôi bàng hoàng nhận ra điều sắp xảy đến với mình. Cái chết – Nó là gì cơ chứ ? Chẳng qua chỉ là một giấc ngủ không bao giờ tỉnh lại thôi, sao mà ai cũng sợ thế nhỉ ? Như tôi đây, từng giây từng phút đối diện dần với nó, nhưng tôi vẫn hoàn toàn bình thản. Còn ba tuần đối với một cô gái mười tám tuổi, tôi phải làm gì đây ?
Mới đó mà hơn bốn tháng định mệnh đã trôi qua kể từ ngày tôi biết mình mắc phải căn bệnh quái ác này. Tôi vẫn chưathực hiện được ước mơ của mình, chỉ biết nằm ườn trên chiếc giường trắng đáng ghét này. Giường của tôi đã bị người khác mang đi rồi , thay thế vào đó là chiếc giường kiểu bệnh viện với những thanh sắt nẹp dài . Ha , lại còn thế cơ đấy ! Có lẽ bây giờ trông tôi yếu ớt đến mức để người ta đẩy đi bất cứ lúc nào ư ? Thật đúng là số phận . Trong lúc này đây , hơn bao giờ hết tôi lại muốn được sống trong âm nhạc. Loạng choạng đứng dậy, mở đèn và ngồi vào chiếc đại dương cầm yêu quí, tay tôi lướt nhanh trên phím đàn, trút lên đó tất cả mọi ưu phiền. Tôi đau khổ ư ? Có lẽ là không. Nhưng tôi thất vọng. Thất vọng vì sự yếu đuối của mình, thất vọng vì những lời an ủi thương hại. Thất vọng vì ước mơ bị trì hoãn. Nhịp đàn chùng xuống , một cảm giác lạnh lẽo xâm chiếm tâm hồn tôi… Không phải, cảm giác đó không xuất phát từ trái tim đang ngày một chết, nó xuất phát từ…bờ vai tôi kìa. Quay đầu lại, tôi hoảng hốt khi thấy trước mắt mình là một thanh niên có vẻ đẹp toàn bích, nước da trắng xanh và đôi mắt đỏ rực đầy quyến rũ. Chỉ vài giây trấn tĩnh, tôi đã đoán ra “hắn” là ai. Cố gắng lấy cái vẻ bình thản nhất có thể , tôi hỏi : - Anh là…ma cà rồng ? Nụ cười lạnh lẽo xuất hiện trên khuôn mặt cao ngạo của kẻ đối diện, “hắn” đáp : - Thông minh đấy ! Nếu cô biết tôi là ai , chắc có lẽ cô cũng đoán được mục đích tôi đến đây chứ nhỉ ? - Ngay bây giờ à ? - Thế cô nghĩ là vào lúc nào ? - Anh có thể cho tôi một ân huệ được không ? - Cô nói xem ? - Xin hãy cho tôi một tuần … - Cô chưa sẵn sàng sao ? Theo tôi thấy thì cô yếu lắm rồi, có sống cũng chẳng được bao lâu nữa đâu . - Tôi còn nhiều điều muốn thực hiện…
Đôi mày hoàn hảo như được đẽo gọt trên khuôn mặt cũng hoàn hảo không kém khẽ nhíu lại. Chiếc đồng hồ trên tường tích…tắc từng tiếng chờ đợi. “Hắn” cúi sát gương mặt băng giá của mình xuống gương mặt tái xanh của tôi, khẽ nâng nó lên… - Ung thư máu à ? - Giai đoạn cuối – Tôi nén tiếng thở dài - Cô còn sống được bao lâu ? - Ba tuần nữa tôi sẽ chết …
“Hắn” đứng thẳng lên , nhìn tôi với vẻ suy nghĩ. Có lẽ “hắn” sẽ không chấp nhận. Còn ba tuần nữa thì có chết ngay bây giờ cũng chẳng khác gì… Gia đình tôi và các bác sĩ sẽ chẩn đoán rằng do thể trạng tôi quá yếu ớt nên tôi ra đi trước thời hạn thôi. Vì thế tôi im lặng nhìn hắn, chờ đợi ... - Cô đoán thử xem – Vẫn lại cái nụ cười cao ngạo ấy , nhưng bây giờ nó đã đem đến cho tôi một chút hi vọng mong manh. Dù thế, tôi vẫn đáp : - Tôi nghĩ là…không . - Ân huệ của cô được chấp thuận – “Hắn” mỉm cười nhìn vẻ mặt sững sờ của tôi – Nhưng với một điều kiện nho nhỏ. - Điều kiện ? - Cô chỉ được hai tuần. Vào cuối tuần thứ hai, sinh mạng cô sẽ là của tôi. Và mỗi ngày, tôi sẽ đến thăm cô để chắc chắn rằng cô vẫn còn sống. Bắt đầu từ ngày mai nhé ! - Không để tôi trả lời, “hắn” lao qua cửa sổ, và biến mất trong khoảng trời đêm vô tận .
Một đêm dài cứ thế qua đi… |
|